xem thêm
An Giang
Bình Dương
Bình Phước
Bình Thuận
Bình Định
Bạc Liêu
icon 24h qua
Đăng nhập
icon Đăng ký gói bạn đọc VIP

Cuộc gọi lúc nửa đêm

Truyện ngắn của LA THỊ ÁNH HƯỜNG

Hoàng vừa chợp mắt thì điện thoại đổ chuông. Hoàng từ chối cuộc gọi từ số lạ, như bao lần. Chuông lại đổ.

Hoàng quên mất là mình phải tắt nguồn điện thoại, chỉ cần cái chạm tay nữa là cắt đứt kết nối, chợt Hoàng nhìn đồng hồ ngay trên màn hình điện thoại, gần 12 giờ đêm. Ở thời gian này, hẳn ai đó có việc gì mới gọi cho Hoàng?

Hoàng không có người thân nào, bạn bè nếu là anh em lai rai cùng nhau thì cuộc gọi đến sẽ là giấc chập tối chứ không phải giờ này. Hoàng quay sang vợ với con trai đang tròn giấc, cũng là mối gắn kết duy nhất của Hoàng ở thời điểm hiện tại. Vậy thì ai là người gọi cuộc gọi kia? Gọi có việc gì vào giờ này?

Tỉnh hẳn ngủ. Hoàng bước xuống giường, khẽ mở cửa đi ra khoảng sân nhỏ phía sau nhà. Hoàng châm lửa rít điếu thuốc thả vệt khói lên trời. Ở góc nhìn đó, Hoàng thấy mảnh trăng non chênh chếch sau tán dừa. Ở đâu đó vọng lại giai điệu quen khiến lòng Hoàng mênh mang: "Đêm tha hương ai vọng trông/ Đêm cô liêu chinh phụ mong/ Đêm bao cánh mưa âm thầm/ Đưa gió về khua cơn mộng/ Hẹn mai ánh xuân nồng" ("Xóm đêm" của Phạm Đình Chương). Trăng và nhạc như một thứ thần dược ru lòng Hoàng nhưng cũng có khi nó đánh thức mảng ký ức mà anh đã cố đè nén thật sâu trong tâm tư mình.

Hoàng rít một hơi thuốc nữa rồi chạm vào màn hình điện thoại, ở cuộc gọi đi, tín hiệu kết nối quen thuộc, Hoàng gắng đợi thêm một chút. Có tiếng nói cất lên, giọng địa phương khó nghe và có phần gấp gáp: "Anh có phải là "con trai" của ông cụ không, tôi gọi từ máy ông cụ, thấy để tên vậy. Anh đến bệnh viện thị xã liền nha, cha anh đang ở phòng cấp cứu".

Cuộc gọi lúc nửa đêm- Ảnh 1.

Minh họa: HOÀNG ĐẶNG

Cha - bệnh viện - thị xã, mớ thông tin mới mẻ ấy khiến Hoàng chưa kịp xâu chuỗi để nắm tình hình. Hoàng đã không biết rằng người đàn ông mình gọi là cha vẫn tồn tại trên cuộc đời này. Ông ấy đang nằm bệnh viện thị xã. Cả cái thị xã cũng chìm sâu trong ký ức Hoàng. Có chăng chỉ là những đêm anh bị cha mình rượt đuổi trên con đường bờ đê. Mẹ luôn miệng nói với Hoàng đừng giận cha, tại con ma men nó gây ra. Những bước chân gầy đơ của đứa con trai mười sáu cứ thế lao về phía trước, bởi chỉ cần dừng lại, những đòn roi tới tấp sẽ giáng xuống người mình. Mẹ Hoàng khi ấy đã không còn chạy nổi để can ngăn, bà ngồi thụp xuống nơi nào đó trong đau đớn. Tuổi thơ Hoàng là những cuộc rượt đuổi như vậy. Khi trở về là lúc bàn chân mình rướm máu, ánh đèn vàng hai bên đường leo lét soi bóng Hoàng, dài ngoằn, buồn bã.

Vì thương Hoàng, không muốn cuộc đời Hoàng bị trói buộc ở căn nhà đầy ắp ký ức đau thương nên mẹ nói Hoàng hãy rời đi, càng xa càng tốt. Bất kể cuộc đời nào đi nữa cũng sẽ hơn cuộc đời khi Hoàng có ở căn nhà này. Hoàng đã đi như thế, dù không quay lưng lại nhìn nhưng Hoàng biết nước mắt đã giàn giụa trên gương mặt người đàn bà khắc khổ.

Hoàng không muốn đi, vì thương mẹ. Thương những đòn roi trí mạng từ người chồng say xỉn giáng lên người mẹ, không có Hoàng nhào vào đỡ, mẹ sẽ lãnh đủ nhưng có Hoàng đỡ, mẹ càng thêm đau. Đau thắt ruột gan chứ không phải chỉ do vết thương trên da thịt. Mẹ đau, Hoàng cũng đau. Hoàng đã nghĩ chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, Hoàng đủ trưởng thành sẽ về đón mẹ đi cùng.

***

Người ta nói rằng bất cứ sự việc nào đó diễn ra, nó đã hình thành từ trong ý nghĩ của mình trước đó. Với Hoàng, nó thành hiện thực một nửa, Hoàng trở về nhưng vĩnh viễn chẳng còn cơ hội đón mẹ đi cùng.

Trong cơn say, cha Hoàng nghiêng ngả đi tìm chiếc xe là tài sản duy nhất trong căn nhà, lần nào cũng vậy, ông nói rằng: "Tao bán đi mua rượu uống tiếp", chiếc xe mà mẹ đã nhấn chìa khóa vào tay Hoàng, bảo chạy đi, chạy thật nhanh rời khỏi nơi này. Không thấy xe, cha đánh mẹ cho đến những đòn roi sau cùng.

Nghe tin báo từ hàng xóm, Hoàng xé toạc bóng đêm lao xe vun vút trở về nhà nhưng đã không còn kịp, mẹ buông xuôi cánh tay thõng thượt dưới những vết máu đang dần khô lại… Cả cuộc đời mẹ đã không chịu buông xuôi trước hoàn cảnh ngặt nghèo; bằng mọi giá, mẹ đã tin tưởng người đàn ông mình chọn làm chồng, để rồi cuối cùng lại ra bi thảm đến vậy.

Tại Hoàng, Hoàng đã không tìm mọi cách để đưa mẹ đi cùng với mình. Hoàng đã cố gắng làm điều đó nhưng mẹ nói: "Cha con bị rượu điều khiển nên mới như vậy, những lúc tỉnh ông ấy có nắm tay xin lỗi mẹ, còn gửi lời xin lỗi cả con nữa. Cha con hứa sẽ làm lại cuộc đời…". Mẹ Hoàng luôn tin vào thứ ánh sáng nhiệm mầu chẳng khi nào thành hiện thực: cha bỏ được rượu.

Hoàng không gặp cha từ lần cuối cùng ấy. Sau này, Hoàng càng không muốn gặp. Sợ cơn hận thù ngùn ngụt bốc lên đầu khiến Hoàng không kìm nén được lại gây thêm tội. Một lần, Hoàng nghe được thông tin từ cậu bạn học hàng xóm rằng ở cuối sông Cầu, người ta vớt được xác chết của một người đàn ông độ tuổi cha Hoàng…

Cuộc sống hiện đại buộc người ta phải bước về phía trước, chôn nén thật chặt những niềm đau.

***

"Cha anh nhập viện sao?" - vợ Hoàng tròn mắt ngạc nhiên. "Em còn tưởng anh đã mất cả cha và mẹ như có lần anh nói?". Hoàng chẳng biết kể lại từ đâu, cũng may, vợ Hoàng luôn là người hiểu chuyện và luôn tin tưởng chồng: "Vậy cả nhà mình sắp xếp cùng về chăm ông luôn nhé?".

"Chăm cha" - một điều mà chưa bao giờ Hoàng nghĩ đến trong gần 20 năm qua. Nếu có chăng, anh chỉ mong những căm giận trong lòng mình nguôi ngoai đi. Nhưng điều đó là rất khó, bởi chỉ cần hồi ức khơi gợi lại, hình ảnh gây ám ảnh về cái chết của mẹ lại hiện ra trước mắt anh. Đã có lúc Hoàng nghĩ đến việc đi điều trị tâm lý, hay bằng cách gì đó để lãng quên đi, có như vậy anh mới làm lại một cuộc đời mới được.

"Nào, anh ẵm con để em làm bữa sáng lót dạ rồi tính tiếp". Nhìn đứa trẻ hơn 3 tháng tuổi nằm ngọ nguậy gọn lỏn trong vòng tay mình, anh lại nghĩ đến cha ngày xưa. Trong chút ký ức tươi đẹp, mẹ kể lại ngày lúc mới sinh Hoàng, cha thương Hoàng lắm. Một ngày, mẹ để Hoàng cho cha giữ để đi chợ sớm. Lúc cha vừa xuống bếp canh ấm nước sôi để đổ vào bình trà, trở lên đã không thấy Hoàng nằm ở vị trí khi nãy. Ông hốt hoảng lật tung mùng tìm con; ngờ đâu, đứa trẻ vài tháng tuổi khi ấy đã biết "ba gai" khi quay ngược đầu lại, ngóc cổ lên cười với cha. Cha Hoàng thở phào ẵm con vào lòng, đợi mẹ Hoàng về, ông kể lại cho mẹ nghe mà mắt vẫn rưng rưng: "Lỡ như khi ấy chẳng may con có chuyện, tôi biết sống sao hả mình?" - cha nói với mẹ như vậy.

Mẹ kể mỗi lần giao Hoàng cho cha, cha lóng ngóng thương lắm, cứ sợ bàn tay đàn ông thô kệch không may làm rơi con. Lần nào kể, mẹ cũng chốt lại câu: "Cha thương con nhiều lắm!".

Những kỷ niệm tươi đẹp không phải bao giờ cũng mang lại điều tích cực, Hoàng luôn bị chòng chành trong cơn giằng xé tâm can, giữa thương và thù hận cha mình.

"Thức ăn xong rồi đây!" - Hoàng giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, anh quay lại, không may va phải tô bún nóng trên tay vợ, rơi xuống đất, nước lèo bắn tung tóe cả lên bàn chân con. Hoàng hốt hoảng đến mất bình tĩnh. Cũng may, vợ Hoàng đã kịp xử lý để bàn chân con không ảnh hưởng gì. Nhìn ánh mắt lo sợ của Hoàng, vợ trấn an: "Không sao rồi, con còn cười nữa đây này!".

Hoàng thất thần chạm má mình vào bàn chân con, làn da mềm mại của con như có sự kết nối diệu kỳ, ở khoảnh khắc ấy, niềm thương cảm của một người cha trỗi dậy trong tâm khảm Hoàng. Người cha nào cũng có sự kết nối yêu thương ấy với những đứa trẻ, Hoàng cũng từng là một đứa trẻ nằm gọn trong vòng tay cha mình như thế!

Trong điện thoại, giọng người báo tin hôm qua có phần bình tĩnh hơn: "Ông cụ ổn rồi nhưng người nhà phải tranh thủ đến chứ đâu để một mình ông như vậy được".

***

Chuyến xe giường nằm đưa gia đình Hoàng trở lại quê nhà. Thời hiện đại, xe có rèm phủ từng giường, mát lạnh như đang nằm khách sạn. Vợ Hoàng cũng cảm nhận được ngay điều đó, cô ấy bảo: "Giống đi du lịch, chồng nhỉ?". Hoàng khẽ mỉm cười, muốn nói lời cảm ơn vợ nhưng trên xe yên ắng quá, anh ngại hành khách đi cùng nghe thấy. Hoàng cũng không quen thổ lộ nỗi lòng mình nhưng niềm biết ơn vợ luôn tràn ngập trong tâm trí Hoàng, bởi nếu như chỉ có một mình trên hành trình này, Hoàng sẽ cô độc biết bao nhiêu… 

Cuộc gọi lúc nửa đêm- Ảnh 4.

Tác giả LA THỊ ÁNH HƯỜNG

Năm sinh: 1981. Quê quán: Tỉnh Kiên Giang.

Hiện sống ở TP HCM.

Làm việc tại Tạp chí Ngày nay.

Tác phẩm đã xuất bản:

- "Người nổi tiếng", tập truyện ngắn, NXB Kim Đồng, 2001.

- "Vụng dại tuổi 17", tập truyện ngắn, NXB Kim Đồng, 2003, tái bản lần 3 năm 2010.

- "Như áng mây chiều", tập truyện ngắn, NXB Kim Đồng, 2005.

- "Những kẻ lãng mạn", tập truyện ngắn, NXB Trẻ, 2008.

- "Ngoan nào, anh sẽ luôn bảo vệ em", tập truyện ngắn, NXB Văn hóa - Văn nghệ, 2013.

- "Ô mai ướp nắng", tập truyện ngắn, NXB Dân Trí, 2017.

- "Cô đơn rực rỡ", tập truyện ngắn, NXB Tổng hợp, 2021.

Có nhiều tác phẩm đăng trên các báo, tạp chí trong nước.


Lên đầu Top

Bạn cần đăng nhập để thực hiện chức năng này!

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.

Thanh toán mua bài thành công

Chọn 1 trong 2 hình thức sau để tặng bạn bè của bạn

  • Tặng bằng link
  • Tặng bạn đọc thành viên
Gia hạn tài khoản bạn đọc VIP

Chọn phương thức thanh toán

Tài khoản bạn đọc VIP sẽ được gia hạn từ  tới

    Chọn phương thức thanh toán

    Chọn một trong số các hình thức sau

    Tôi đồng ý với điều khoản sử dụng và chính sách thanh toán của nld.com.vn

    Thông báo